Nhớ lắm mùa thu mong manh với bồ công anh lung linh trong nắng ấm. Dẫu kỷ niệm ngày xưa bây giờ tựa như chiếc là vàng rơi trong gió,
Tôi vẫn mong thu về cho nắng hanh hao, cho gió chênh chao, và cho tôi tìm lại những xúc cảm đã ngủ quên cùng bao bộn bề cuộc sống.
Đà Lạt đẹp đến thế, yêu kiều đến thế, yên bình mỗi khi chiều xuống mặt hồ Xuân Hương mộng mơ như cô gái đôi mươi, Nhớ cao nguyên với cái nắng, cái gió bỏ rơi giữa lưng đèo.
Làn gió mát thổi qua hồ Xuân Hương, đêm nồng nàn hương ngọc lan để những con phố lạ thành quen, quen mà ngỡ lạ.
Những ngày mưa bụi trắng xóa trong se sắt lạnh, và người thiếu nữ mỏng manh yếu đuối, e ấp đôi má ửng hồng, mong chờ một ngày nắng vàng ươm lay nhẹ chùm Mimosa thức giấc.